Chuyện ít biết về chàng trai Bạc Olympic Toán quốc tế

Giành HCB trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế vừa qua tại Colombia, nhưng ít ai biết Đinh Lê Công (lớp 12A1, THPT chuyên ĐH Vinh, Nghệ An) lại là một chàng trai khá toàn diện. Đằng sau thành công của Công là hình ảnh người mẹ tận tuỵ, hy sinh thầm lặng…

Chuyện ít biết về chàng trai Bạc Olympic Toán quốc tế 1

Đinh Lê Công với bố và mẹ. Ảnh: Văn Vỵ


Yêu mến động vật

Khi từ nhỏ, Đinh Lê Công ham mê nhiều môn thể thao. Công kể: “Em thích bóng đá khi học lớp 1. Lên lớp 3, em là thành viên đội tuyển bóng đá Trường Tiểu học Bắc Hồng (thị xã Hồng Lĩnh, Hà Tĩnh) tham gia tranh giải thiếu niên nhi đồng trong thị xã”. Ở giải này, Công là một cây săn bàn cừ khôi. Một trong những bàn thắng của Công đã giúp đội bóng Trường Tiểu học Bắc Hồng giành chức vô địch và đó là khoảnh khắc không bao giờ phai trong tâm trí Công. Ngoài ra, Công còn thích chơi bóng bàn, bóng chuyền, cờ vua... và môn nào cũng chơi tốt.

Ngoài các môn thể thao, Công cũng giống như bao đứa trẻ khác rất yêu thích động vật. Công kể, mỗi lần rỗi rãi là ra đồng bắt cào cào, châu chấu. Mùa hè, thích nhất là đi bắt ve sầu. Cho đến giờ Công vẫn giữ thói quen thích nuôi chim, thích chơi với chú chó tên Mic. Công có sở thích chụp ảnh và chụp được rất nhiều bức ảnh đẹp. “Vừa rồi, khi sang Colombia tham dự Olimpic Toán quốc tế, em chụp được rất nhiều ảnh gửi về cho mẹ” - vừa nói, Công vừa mở máy ra giới thiệu cho chúng tôi xem những bức ảnh mà em đã chụp.

Học giỏi Toán, nhưng thật bất ngờ khi biết được Công còn là một học sinh học giỏi Văn. Mẹ Công – chị Lê Thị Kim Oanh, giáo viên Trường THCS Bắc Hồng - lục tìm trong tủ lấy ra một bài tập làm văn của Công hồi học lớp 7. Đã 5 năm trôi qua, màu mực xanh đã phai nhưng chữ vẫn rõ và dễ đọc. Bài văn được cô giáo phê: “Cảm động” và đạt điểm 9. Bài văn với đề bài “Cảm nghĩ của em về Mẹ” đã được Công viết kín hai mặt giấy. “Đọc bài văn của cháu mà tôi rưng rưng và không kìm nổi nước mắt. Tôi đã cất bài văn này như một kỷ niệm đẹp về tình con đối với mẹ”, chị Oanh xúc động.

Quả thực, đọc bài văn của Công viết, chúng tôi phần nào hiểu được những tình cảm mà Công dành cho mẹ và những nỗ lực của em mong muốn đền đáp công ơn của mẹ.

Sự hy sinh của mẹ

Chị Oanh sinh ra Công vào năm 1995. Đó là giai đoạn cực kỳ khó khăn của gia đình chị. Chồng đi làm nghiên cứu sinh, một nách hai con, hai vai gánh vác việc nhà, việc trường, nhưng chị đã lặng lẽ hy sinh, nỗ lực cố gắng vượt lên để nuôi dạy con ngoan, học giỏi.

Khi được hỏi về kinh nghiệm dạy con, chị Oanh khiêm tốn: “Cũng chẳng có kinh nghiệm chi to tát. Tôi  yêu cầu con rất cao, nhưng đồng thời dành tất cả tình yêu thương cho con. Do bận việc, tôi thường ra bài tập để cháu giải ở nhà. Khi cháu học tiểu học, mỗi ngày tôi ra từ 5-7 bài toán. Công làm rất nhanh, khi về nhà tôi chữa cho cháu. Lỗi mà cháu hay mắc phải là hấp tấp, vội vàng. Những lúc như vậy, tôi yêu cầu cháu phải trình bày đúng trình tự, viết chữ rõ ràng, không cẩu thả. Nhờ vậy mà sau này, cháu tránh được lỗi cẩu thả”.

Lên THCS, mẹ không trực tiếp dạy toán cho Công nữa, thay vào đó là khuyến khích tinh thần tự học, không ép buộc mà để Công học theo sở thích. 9 năm theo học và trưởng thành từ Trường tiểu học Bắc Hồng, rồi Trường THCS Bắc Hồng - những ngôi trường không mấy danh tiếng, nhưng Công đã đạt được một số thành tích như: giải Nhất trong kỳ thi học sinh giỏi tỉnh Hà Tĩnh (lớp 5); HCB giải toán trên máy tính cầm tay (lớp 9); giải Nhất kỳ thi học sinh giỏi tỉnh Hà Tĩnh (lớp 9).

Lên lớp 10, Công theo học ở Trường THPT chuyên của ĐH Vinh. Không chỉ học giỏi, Công còn là một lớp trưởng năng động có nhiều đóng góp cho tập thể. Tháng 5/2013, Công đã vinh dự được đứng trong hàng ngũ của Đảng.
 

Bài văn của Đinh Lê Công về mẹ

“Mẹ! Mỗi khi nhắc đến từ đó, trong lòng ta xôn xao, rung động. Riêng đối với em, nó có một cảm giác thật khó diễn tả, một cảm giác lâng lâng, bồn chồn. Mỗi bước tiến, mỗi bước đi của em đều có sự dõi theo của mẹ, niềm động viên, giục giã của” Nụ cười thân thương”.

Mẹ em là giáo viên trường THCS Bắc Hồng. Là một giáo viên mẫu mực của trường cũng như của Thị xã, biết bao gánh nặng đã đè lên vai mẹ, nhưng mẹ vẫn làm tròn bổn phận của một người phụ nữ đảm đang, biết chăm lo cho gia đình. Bố em đi làm xa nên trong nhà, mọi việc lớn nhỏ đều do một tay mẹ lo toan nhưng chưa khi nào mẹ kêu ca, trách móc. Có lần, em bảo mẹ: “Mẹ ơi! Sao mẹ làm việc nhiều thế? Mẹ không mệt hay sao?”.

Một nụ cười đôn hậu hiện lên trên khuôn mặt thanh thoát của mẹ. “Mẹ không mệt đâu con ạ, nghĩ đến sau này, những cố gắng của mẹ sẽ giúp con trở thành một người trò giỏi là mẹ quên hết mệt mỏi”. Nghe mẹ nói, một ý chí sục sôi trong em “mình nhất định  phải học thật giỏi, thật ngoan, cố gắng để không phụ lòng mong mỏi của mẹ”.

Em có một người anh trai, năm nay vừa vào trường đại học. Khi anh em bước lên xe để đi nhập học, mẹ em đã khóc trong tiếng cười mãn nguyện. Một người con  đã được mình chăm sóc, nuôi dạy từ lúc mới lọt lòng nay đã trưởng thành, thì hỏi ai không vui cho được. Nhìn mẹ lúc ấy, em lại càng hiểu mẹ hơn. Người mẹ luôn chăm lo hết mực cho con cái, vui đến rơi nước mắt khi con mình trưởng thành. Mẹ em thật là tốt, thật là đảm đang. Trong tâm trí em, mẹ như như một cô tiên hiền dịu nết na. Cô tiên ấy đã cất tiếng khiến em xao động và cố gắng hơn khi em đạt được kết quả tốt. Nhưng đã có lần, nụ cười của mẹ đã làm cho em ngậm ngùi cay đắng. Đó là lúc em đã lừa dối mẹ. Những lúc đó, mẹ vẫn nở nụ cười khen em và cho em một nụ hôn nhưng sao lòng em lại bồn chồn quá.

Em đã lừa dối mẹ ư, người mẹ đã lo lắng cho mình, săn sóc cho mình từ cái ăn đến cái mặc ư?  Không, không thể như vậy? Mình phải nói thật cho mẹ biết. Một ý nghĩ le lói trong đầu em, nhưng đã bị dập tắt vì không đủ can đảm. Nụ cười của mẹ là thế đấy,  nó động viên ta, giúp ta nhiều điều và cũng làm cho ta bối rối. Nhưng những điều đó, đều dẫn đến  mục đích giúp ta trưởng thành hơn. Nếu không có nụ cười của mẹ  thì hỏi trên trái đất này có ai trưởng thành không, có ai có tâm hồn trong sáng không? Trong cuộc đời không biết bao lần đã được hưởng nụ cười của mẹ, nhưng em vẫn  xao động, bồi hồi, khi được nhìn nụ cười của mẹ. Đơn giản là vì, đó là nụ cười thân thương.

Em sẽ cố gắng để luôn xứng đáng với nụ cười của mẹ; nụ cười cô tiên”.

Tác giả bài viết: Lê Văn Vỵ
Nguồn tin: Gia Đình Việt Nam
TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ THÀNH PHỐ VINH
Giấy phép số: 253/GP-TTĐT ngày 19/11/2010 do Bộ Thông tin và truyền thông cấp
Cơ quan chủ quản: UBND TP Vinh - Địa chỉ: Số 27 Đường Lê Mao – TP Vinh. 
Hotline: 02383.840.039; 02383. 842574    Mail: Vinhcity.ptth@gmail.com
Chịu trách nhiệm chính: Ông Trần Ngọc Tú – Chủ tịch UBND Thành phố Vinh