Nhật kí cô gái "đòi" hôn 100 đàn ông lạ
Nụ hôn đầu tiên được Yang Ya-ching thực hiện vào ngày 13/7, với một anh công nhân tại Quảng trường Orsay, Paris.

Chuyện cô sinh viên âm nhạc người Đài Loan Yang Ya-ching quyết tâm sưu tầm đủ 100 nụ hôn từ những người đàn ông xa lạ tại Paris đang gây xôn xao trên mạng.

Tính đến cuối tuần qua, đã có hơn 1,1 triệu người tò mò vào đọc blog của Yang, nơi cô mô tả và post ảnh từng nụ hôn lên. Tính đến nay, Yang đã hôn hơn 50 người đàn ông kể từ ngày 13/7 khi cô thực hiện nụ hôn đầu tiên với một người công nhân trẻ.

"Chiến dịch hôn" này nhận được những ý kiến khác nhau, nhưng đa phần đều ủng hộ cô gái vì họ cho đây là một "công cuộc lãng mạn" chứ không phải vấn đề "nhục dục", vì những nụ hôn này mang tính biểu tượng giống như phong trào "Ôm tự do" (Free Hugs) và "Hôn miễn phí" được nhiều triệu người dân của hàng chục nước trên thế giới hưởng ứng.

Những cái ôm và cái hôn tự do đó biểu thị tình đoàn kết, thương yêu, thân ái giữa con người với con người trong một thế giới vẫn còn nhiều hận thù và đau thương.

Nụ hôn thứ nhất: "Vâng, hôn môi"

Địa điểm: Quảng trường mỹ thuật Orsay

Khoảng hơn 10h sáng, tôi đi bộ ra bến tàu điện ngầm để đón Hướng Chấn Hoa. Hôm nay là ngày Bảo tàng đóng cửa nghỉ phục vụ. Phía trước quảng trường yên tĩnh khác thường lệ, hẳn đây chính là thời khắc lý tưởng để tôi thực hiện nụ hôn thứ nhất trong kế hoạch của mình.

Nụ hôn đầu tiên được Yang Ya-ching thực hiện vào ngày 13/7, với một anh công nhân tại Quảng trường Orsay, Paris. 

Toà bảo tàng nhỏ bên cạnh Orsay có một anh công nhân trẻ. Anh ấy đeo 1 cặp kính râm gọng trắng to, tóc xoăn nâu và mặc áo thun quần jean. Trông anh trạc cỡ tuổi tôi, nhìn thần thái vui vẻ đó tôi nghĩ rằng anh rất yêu thích công việc đang làm. Anh phủi phủi hai tay rồi bê 1 chiếc thang dài màu bạc, kiên cố lại chiếc thang và từng bước leo lên cao. Anh có thể là công nhân vệ sinh hay thợ sửa chữa bảo dưỡng đây nhỉ? Xem ra tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với công việc của anh ấy. Tôi suy nghĩ một lúc, thử đi vòng quanh và quay lại xem chắc rằng anh vẫn còn ở đó. Thực sự tôi cũng không biết sẽ tìm ai để thực hiện nụ hôn thứ nhất của mình. Nếu là anh ấy thì có thể tôi sẽ thoải mái hơn đôi chút, và từ nãy đến giờ, tôi có vẻ như đã hiểu anh ấy phần nào.

Tôi và Hướng Chấn Hoa trở về nhà, lập lại kế hoạch 100 nụ hôn với những anh chàng đẹp trai, chụp 100 kiểu ảnh lãng mạn. Khúc nhạc dạo đầu của kế hoạch này có nên là tôi với Nini không nhỉ, trong số những chàng trai tôi yêu mến nhất, chắc hẳn sẽ là NiNi.

Kết thúc các công đoạn cho kế hoạch mở màn, chúng tôi trở lại Orsay, may là anh chàng công nhân trẻ vẫn đang ở đó. Tôi bắt đầu giả vờ đến gần, xoay xoay người như thế đang tìm một ai đó nhưng thực ra trong lòng chỉ muốn đi thẳng đến với anh ấy. Phải nói thế nào đây nhỉ, ở quảng trường này, ngoài Hướng Chấn Hoa ra, chắc tôi chỉ quen anh ấy nhất, mà tôi lại thực sự muốn khởi động ngay kế hoạch của mình, đây là lần đầu tiên tôi phải mở miệng đề nghị người khác hôn mình khi đối phương là một người xa lạ.

Tôi đi đi lại lại một vòng, vừa liếc trộm chàng công nhân trẻ ấy, vừa nghĩ cho được xem mình sẽ nói gì với anh ấy. Đến lúc này tôi mới thực sự biết được anh ấy đang làm gì. Anh ấy đang gỡ bỏ những tấm quảng cáo của cuộc triển lãm trước. Mặc dù tôi không nghe được tiếng hát, nhưng hình như có vẻ anh ấy đang tự hát thầm. Làm việc dưới ánh nắng và phải đeo kính râm để làm, nhưng anh có vẻ rất ung dung.

Tôi tiến lại gần phía anh ấy, giả vờ như nếu như không có vấn đề gì khi nói lý do muốn hôn anh ấy. Anh cười và tỏ ra ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh hỏi: “Hôn môi à?”, Tôi nói: “Vâng, hôn môi”. Anh hỏi tiếp: “Ôi, vậy thì… Hôn theo cách nào?” Tôi đáp: “Chỉ cần chạm nhẹ vào là được thôi mà”. Anh trả lời: “À, thế thì…ok.”

Tôi hơi ngạc nhiên với cách phản ứng của anh ấy, tôi cứ nghĩ rằng người phương Tây, nói hôn là hôn, đâu cần phải hỏi đến nửa câu, đâu ngờ anh ấy lại còn hỏi lại kỹ thêm rằng có phải là hôn “môi”. Tôi đoán chắc rằng nếu mà tôi đề nghị phải hôn theo cách này cách kia thì hẳn rằng đã bị ấy ấy nhún vai theo cách truyền thống của người Pháp và xua tay từ chối. May mà đòi hỏi của tôi không phải cao lắm.

Anh công nhân trẻ đi cùng tôi lên những bậc thang, chúng tôi đứng đối diện nhau, anh ấy bỏ kính râm xuống, sau đó chúng tôi làm theo chỉ dẫn của Hướng Chấn Hoa, chúng tôi hôn nhẹ lên môi nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là một chút lãng mạn. Sau đó anh ấy cười và chúc tôi một ngày tốt lành.

Rồi anh ấy lại đeo kính râm, đi về bên cạnh hộp đựng dụng cụ làm việc và chiếc thang, tiếp tục công việc vừa nãy đang gián đoạn.

Tôi phát hiện ra rằng, cứ hôn như thế này thực sự rất đẹp. Giống như một chiếc lá vàng mùa thu tình cờ rơi vào túi áo của mình. Giống như một bờ vai vừa ngang qua lưu lại mùi thơm nước hoa dịu nhẹ. Giống như tiếng chim hót líu lo bên cửa sổ.

Tái bút: Đến một anh công nhân còn đẹp trai đến vậy, Paris quả là thành phố đáng để chết ở đây.

Nguồn: VTC/Blog Angelduck777
TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ THÀNH PHỐ VINH
Giấy phép số: 253/GP-TTĐT ngày 19/11/2010 do Bộ Thông tin và truyền thông cấp
Cơ quan chủ quản: UBND TP Vinh - Địa chỉ: Số 27 Đường Lê Mao – TP Vinh. 
Hotline: 02383.840.039; 02383. 842574    Mail: Vinhcity.ptth@gmail.com
Chịu trách nhiệm chính: Ông Trần Ngọc Tú – Chủ tịch UBND Thành phố Vinh