Khoảng nhỏ bình yên ấy của tôi là góc phố nơi còn những căn nhà chung cư cũ và kí ức về một tuổi thơ tuyệt đẹp ở căn phòng trên tầng tư. Những khu nhà cũ giờ đây ngày một thưa dần, và chúng có vẻ lạc lõng trên phố Vinh chật chội, hiện đại. Nhưng còn ký ức về chúng thì vẫn vẹn nguyên trong tôi…
Đôi khi, ký ức giống như một thước phim quay chậm. Bạn cứ nhớ đến da diết một hình ảnh nào đó, và chúng trở đi trở lại mỗi ngày trong trí óc bạn như đoạn phim quay chậm, như giấc mơ, như ảo ảnh.
Tôi cũng có một giấc mơ như thế. Trong mơ, tôi đang chạy lên bậc cầu thang cũ kỹ của khu tập thể ngày xưa tôi từng sống, lên tầng tư, đôi bàn tay tôi lần theo bức tường ố vàng rồi dừng lại ở căn phòng bên ngoài ghi số 403. Lặng lẽ nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ, tôi thấy cô bé có mái tóc vàng hoe đang nâng niu con búp bê cũ mặc váy đỏ. Cô nhìn ra cửa sổ vì dường như nghe thấy có tiếng động phía bên ngoài. Cô bé nhìn thẳng về phía tôi nhưng không thấy tôi…
Tôi tự hỏi, không biết điều gì đã ngăn ánh nhìn giữa tôi và cô bé ấy, dẫu chỉ cách nhau nửa gian phòng. Không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi gõ cửa, mở cánh cửa màu xanh quen thuộc ấy và bước vào…
|
Khu chung cư Quang Trung |
Tôi sẽ ngồi xuống bộ tràng kỉ màu gụ, đưa tay xoa xoa những vết nước chè đọng lại thành cặn trên mặt bàn. Tôi sẽ lại gần góc tường phía gần chiếc tủ kính, nhìn ngắm lại những chữ cái nguệch ngoạc tôi viết lên đó hồi mới biết chữ. Con mèo đen ngày xưa hay nằm cuộn tròn trên chiếc đôn ở đây, còn ngăn kéo này của tủ kính mẹ thường để đồ khâu vá. Góc ghế kia, hồi còn bé tí, tôi đùa nghịch thế nào mà va vào đó rồi ngã lăn ra nền nhà. Khóc đến hết nước mắt. Rồi đòi mẹ cho ngồi lên bậu cửa sổ nhìn xuống lòng đường. Đấy là cách tôi nín khóc nhanh nhất. Những ô cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài, và thế giới ngày ấy của tôi là thành Vinh với những tấp nập mang dáng dấp của niềm vui.
Khu tập thể ấy giờ không còn nữa, thay vào đó là khu chung cư cao tầng với những thang máy hiện đại. Nhà tôi cũng chuyển ra ngoại thành từ lâu, nhưng hàng ngày tôi vẫn đi làm qua con đường cũ. Dù vội vã đến đâu tôi cũng không khỏi ngước mắt nhìn lên phía trên của tòa chung cư, nơi ngày xưa có thể là tầng bốn của tôi, căn phòng mang số 403. Và nhiều lần tôi nhìn thật lâu những khu tập thể cũ, những khu nhà có lẽ đang sống những năm tháng cuối cùng của chúng để trong một thời gian không lâu nữa sẽ được thay bằng những chung cư mới. Tôi tìm thấy ở chúng một thành Vinh của những năm 70, 80 thế kỷ trước. Chúng thuộc về một thời kì đã qua nhưng giờ vẫn hiện tồn ở đây, cũ kĩ, xám mốc nhưng bình yên lạ lùng.
|
Hoàng hôn tô thêm vẻ cũ kỹ, rêu phong |
Con phố Quang Trung này có rất nhiều nhà tập thể cũ. Có khu nhà màu xám, có khu nhà sơn vàng, có khu nâu đỏ nhưng điều thú vị nhất là các ban công trồi ra bên ngoài, mỗi cái một vẻ chẳng nhà nào giống nhà nào. Hầu hết các ban công đều dùng để phơi quần áo, nhưng một số trồng thêm hoa. Nào là những chậu phong lan, loa kèn, ngọc bích, nào hoa mười giờ, dạ yến thảo, cúc leo mắt huyền…, nhưng đẹp và nổi bật nhất vẫn là những bụi hoa giấy. Chúng rực lên trên cái nền nâu xám cũ kĩ của khu tập thể, như điểm nhấn của bức tranh, như cao trào của bản nhạc, như điểm lóe sáng của giấc mơ…
|
Một góc sân của khu tập thể. |
Khi bạn đủ hối hả với cuộc đời, bạn sẽ cần một góc nhỏ bình yên. Một khu vườn tĩnh lặng, một bầu trời đầy sao, một tán bằng lăng đầy hoa tím, hay một buổi sáng yên lành ngồi trên ghế đá công viên… Khoảng nhỏ bình yên ấy của tôi là góc phố nơi còn những căn nhà chung cư cũ và kí ức về một tuổi thơ tuyệt đẹp ở căn phòng trên tầng tư. Những khu nhà cũ giờ đây ngày một thưa dần, và chúng có vẻ lạc lõng trên phố Vinh chật chội, hiện đại. Nhưng còn kí ức về chúng thì vẫn vẹn nguyên trong tôi… Giờ đây, trong những giấc mơ chập chờn, bên ô cửa sổ mà tôi hằng đứng bao lần, cô bé có mái tóc vàng hoe dường như không nhận ra tôi. Có lẽ tôi đã đi quá lâu chăng, quay cuồng quá lâu trong thế giới của hiện tại, để có thể nhận ra chính mình, dẫu chỉ cách một song cửa?
Thùy Vinh - Quỳnh An