Vì khó nghèo cha dãi nắng dầm sương
Mong mần răng cho con thơ bớt khổ
Cơn ló, cơn khoai oằn mình trong gió
Cố gắng cả đời cha cụng nỏ giàu thêm.
Chẳng thể cho con cuộc sống ấm êm
Với kỷ niệm của tuổi thơ đẹp nhứt
Bựa đói, bựa no, sớm chiều tất bật
Mót lạc, mò dam, chưn lấm, tay bùn.
Đã nhiều đêm cha thức với nỗi buồn
Nhìn con họ trong áo quần thẳng nếp
Hai buổi đạp xe, tươi cười đến lớp
Khi con cha còn trùn dế, mưu sinh.
Cha được đẻ ra trên chính quê mình
Nhà ông nội cụng mái tranh vách lá
Cưới mệ về trửa tháng ngày vất vả
Tài sản cuộc đời mậu rọng với sào khoai.
Manh áo vá đi, vá lại mấy lần vai
Nắng quê nhà cùng mùa hè oi ả,
Rọng mới cấy chưa vựng chưn, bén lá
Mưa đổ trời, ngập trắng cả triền đê.
Biết bao người phải bỏ đất, bỏ quê
Bỏ lại anh em, cha già, mệ yếu
Bỏ xứ Nghệ cùng tháng ngày túng thiếu
Lựa chọn con đường biệt xứ tha hương.
Mệ cùng cha thức trắng nhựng đêm trường
Biết con mình đang nậy lên tựng bựa
Đã đến tuổi để gả chồng, dựng vợ
Phận mình nghèo ai chọn rể, tìm du.
Họ tiền ni, rồi vàng nọ cất thu
Nhà cựa đàng hoàng thông gia mát mặt
Còn nhà mình cứ đến mùa thu hoạch
Ngồi ăn cơm đạp lên ló, lên khoai.
Cả đời cha đã nặng gánh trên vai
Chỉ muốn con khỏi thiệt thòi cơ cực
Biết là thương mà mệ cha bất lực
Mong mần răng con tài giỏi hơn mình.
Ở xứ xa dù lam lũ mưu sinh
Đất quê hương nghịa tình cần gìn giự
Dù đói rách thêm mấy đời đi nựa
Đừng khạo khờ mà bán rẻ lương tâm.