“ơ...sông Lam biết khi mô cho cạn”. Giữa đất thị thành vang lên tiếng nhạc. Là giọng quê mình, là hồn Nghệ phải không anh?..."
Tiếng anh hát chiều nay, câu ví giặm
Trầm bỗng bâng khuâng chợt nhớ nhà
Câu hát ấy và bài ca ấy
Như cánh thuyền chở về lại quê cha
Bao năm rồi em đã bước qua
Nỗi nhớ mênh mang về một thời thơ trẻ
“nói mần chi” cái thời nghe bà kể
Về thần tiên, ông bụt thần kỳ
“nói mần chi” về những viên bi
Cứ lăn tròn suốt một đời trôi nổi
“nói mần chi” cái tuổi nào hơn dỗi
Bạn làm hòa bằng cây kẹo trên tay
“nói mần chi” trốn tìm mãi loay hoay
Chui góc tủ, gầm giường, sau bụi lá
“nói mần chi” thuở hồn nhiên đến lạ
Làm mộ chuồn chuồn khóc suốt ngày qua
“nỏ” trở về được thuở hồng hoa
“nỏ” được hát ca suốt dọc đường đi học
“nỏ” được reo lên khi dài thêm chút tóc
“nỏ” được mơ màng nghĩ đến mai sau
Giờ đây nơi góc phố muôn màu
Cũng ồn ào như đám trẻ con ngày ấy
Nhưng tìm không thấy đâu hồn quê là vậy
Trốn rồi tìm như thế mãi không thôi
Câu ví giặm của anh khiến em cứ bồi hồi
“ơ...sông Lam biết khi mô cho cạn”
Giữa đất thị thành vang lên tiếng nhạc
Là giọng quê mình, là hồn Nghệ phải không anh?